Người Khất Sĩ
Minh Hạnh phỏng dịch theo nguyên tác: The Beggar
Tác giả: Todd Walton
Mỗi buổi sáng trên đường từ bến xe điện ngầm đến văn phòng làm việc của Cheryl ở toà nhà hình tháp, cô đi ngang qua hàng trăm kẻ hành khất. Và mỗi buổi chiều trên đường về nhà, cô cũng đi ngang qua số hành khất giống như vậy. Và cả trong khuôn viên của bến xe điện ngầm cũng có nhiều hành khất ở đó.
Cứ vài tuần, không một lời giải thích, cô lại dốc hết tiền cắc từ trong một cái bình đựng bạc cắc là nơi mà cả nhà nếu ai đi chợ hay mua sắm gì có dư bạc cắc thì bỏ vào bình đựng đó để trong nhà bếp, vào túi và mang hàng trăm tiền bạc cắc đó đi làm. Trên đường về nhà vào cuối ngày, cô với số tiền cắc đó cho chỉ một người hành khất duy nhất mà cô ngưỡng mộ từ lâu. Cô không hề nói với chồng hay các con của mình biết việc gì mình đã làm với số tiền cắc đó, và họ cũng không bao giờ hỏi tại sao cái bình đựng bạc cắc cứ tiếp tục bị lấy đi mất.
Người đàn ông mà cô cho số tiền cắc đó là một người cao lớn và tướng oai nghi phi phàm, nước da bánh mật, với cái đầu cạo sạch tóc. Cô nghĩ rằng người này cũng khoảng tuổi với cô - 40 tuổi - và ông ta mặt áo cà sa màu vàng. Ông ngồi với hai chân xếp kiết già trên con đường của bộ hành ngay trước tòa nhà Costa Rican. Lưng của ông thật thẳng, mắt nhìn xuống nơi chiếc bình bát trước mặt, và ông ngồi yên lặng hàng giờ không thay đổi tư thế. Thường thì buổi sáng ông không có ngồi ở đó, nhưng mỗi buổi chiều ông đều có hiện diện ở nơi đây, ngoại trừ chiều thứ Tư.
Cái bình bát ông để dưới đất ngay trước mặt mình. Mỗi khi tiền được khách bộ hành bỏ vào bình bát ông không hề có cử chỉ coi thường, hay làm bất cứ động tác cám ơn nào.
Cứ như vậy nhiều tuần và nhiều tháng và nhiều năm đi qua, Cheryl phác giác ra rằng cô đã luôn nghĩ tưởng về thầy tu khất sĩ đặc biệt này của cô. Ông ta đã bắt đầu trở thành một hình ảnh đặc biệt đối với cô, mặc dù cô hoàn toàn không biết gì người thầy tu này. Cô bắt đầu thắc mắc không biết ông tu ở đâu và ông đã làm gì với số tiền khách bộ hành bỏ vào bình bát của ông. Và cô cũng không biết ông đến ngồi tại đó lúc nào, khi nào thì ông rời. Cô cũng không biết là ông thầy tu có câm hay điếc không. Ông có ngồi đó vào ngày thứ Bảy và Chủ Nhật không? Cô chỉ biết một điều rằng ông hiện diện ở nơi đó lúc 6 giờ tối ngày thứ Hai, thứ Ba, Thứ Năm và thứ Sáu, ngồi rất yên lặng và nhìn thẳng về phía trước mặt, nhận tiền bố thí.
Cho đến một đêm ngủ cô mơ thấy mình và người thầy tu này cùng nhau bỏ trốn trong một khung cảnh kinh hãi, cô quyết định thay đổi lộ trình đi làm của mình. Cô tự nhủ rằng cô phải ngưng việc nhìn thấy ông ta bốn lần trong một tuần, thì chắc chắn cô sẽ không nghĩ về ông ta nữa. Do đó cô chọn một bến xe điện khác, xa hơn vài khoản đường từ toà nhà hình tháp nơi cô làm, nhưng đó là con đường duy nhất để cô không nhìn thấy vị thầy tu khất sĩ này nữa.
Trong tuần lễ đầu, con đường mới đã đem đến cho cô cảm giác an toàn thư thái. Cô cảm thấy dường như tảng đá nặng đã được lấy ra khỏi bờ vai của cô. Cảm giác căng thẳng không còn đè nặng lên cô như khi cô đi ngang qua những người nghèo khổ đó mỗi ngày. Và cô không còn nhìn thấy ông ta -- người đàn ông yên lặng hoàn toàn trong chiếc y vàng. Cô không còn nhìn thấy cặp mắt sâu sắc hay đôi bàn tay đặt ngửa trên hai đầu gồi của ông.
Tuy không còn nhìn thấy ông ta mỗi ngày nhưng tâm của cô vẫn không ngớt nghĩ tới người đàn ông trong bộ y cà sa màu vàng đó. Cô đã đem hình ảnh ông vào giấc ngủ, trong cơn ngủ mệt mỏi cô thấy mình đã từng là vợ của ông, từng là người thân của ông, từng là người phán xử ông. Thức giấc cô cảm thấy rất là mệt mỏi, tinh thần suy yếu, cô có cảm tưởng rằng cô có thể điên lên vì sự nhớ nhung này, và điều đó đã làm cho cô quyết định phải tìm hiểu về người tu sĩ đó.
Cô đến sở xin nghỉ làm một tuần, không nói cho người chồng biết cô xin nghỉ. Vào một buổi sáng thời tiết khá lạnh trong tháng 11, đến giờ đi làm cô rời nhà như mọi ngày và lên xe điện ngầm đi vào thành phố. Cô xuống xe điện đi bộ trên con đường hàng ngày cô vẫn đi qua, đi đến trước tòa nhà Costan Rican bên kia đường cô đứng lại, chờ cho vị tu sĩ thường ám ảnh tâm trí cô đến.
Đến trưa, nơi vị tu sĩ thường ngồi hàng ngày vẫn để trống, Cheryl cảm thấy đói bụng nên đi đến tiệm ăn kiếm chút gì ăn cho đỡ đói, mặc dù cô không thích thú gì đến bữa ăn. Cô đã giảm sút cân rất nhiều trong những tuần cô nhớ nhung vị khuất sĩ. Chồng cô thì tin rằng cuối cùng cô đã đạt được ý muốn ăn ít lại để cho giảm cân.
Đứng hồi lâu cảm thấy mệt cô ngồi xuống đường, lưng dựa vào bức tường của nhà băng, khi vị khuất sĩ xuất hiện từ đàng xa -- một đóa hoa vàng ánh trong giòng sông của những đóa hoa đen huyền. Vị tu sĩ bước đi với dáng oai nghi, tay trái ôm chiếc bình bát, tay phải cầm một tấm thảm nhỏ được cuộn lại. Khi ông đến nơi ông vẫn ngồi, ông nhẹ xá chào bốn phương, rồi ông đặt bình bát xuống mặt đường, trải tấm thảm ra, và ngồi ngay lên tấm thảm đó, và trong tư thế thiền định, cặp mắt vị tu sĩ nhìn nơi bình bát. Ông thở vào thật sâu và thở ra, sau đó hơi thở của ông trở nên rất tinh tế.
Chỉ trong khoẳn khắc, tiền do khách bộ hành bỏ vào bình bát như mưa, cái bình bát đầy ắp mau lẹ, Cheryl nghĩ chắc chắn vị tu sĩ sẽ cất số tiền đó vào tay đãi của ông, nhưng ông ta đã không làm như vậy.
Một người đàn ông trong chiếc áo khoát màu đen dơ bẩn, một người ăn xin mà Cheryl đã nhìn thấy cả nhiều lần trước đây, tiến lại gần vị khuất sĩ, cúi đầu chào vị tu sĩ, và dơ tay cầm bình bát đầy tiền đổ vào hộp giấy nhỏ của mình.
Một vài phút sau cái bình bát lại được khách bộ hành bỏ tiền đầy lần nữa. Bây giờ một người thương binh cụt một chân ngồi trên xe lăn ở gần vòi nước chữa lửa lăn bánh xe tới gần vị khuất sĩ, và cúi xuống cầm bình bát đầy tiền đổ vào túi sách màu đỏ của ông ta.
Và cứ tiếp tục hết giờ này sang tới giờ khác cái bình bát cứ tràn đầy tiền do khách bộ hành bỏ vào trong khoẳn khắc và rồi lại bị những người ăn xin đến lấy đi. Khi người hành khách xe điện cuối cùng cũng đã rời khỏi trạm ga và tiếng chuông nhà thờ đánh đúng tám tiếng--77 người ăn xin đủ mọi tuổi, già có trẻ có, nam có nữ có, khác màu da có, đã lần lượt lấy tiền từ bình bát của vị tu sĩ đổ vào túi đựng của mình. Cheryly đã không thể tin con số được cô ghi trong sổ tay, những giòng chữ bị nhoè bởi những giọt nước mắt của cô.
Vài phút sau tám giờ, vị khuất sĩ đứng lên khỏi tấm thảm của ông ta và duỗi tay thẳng lên trời. Sau đó ông vái bốn phương hướng, rồi cúi xuống cuốn tấm thảm, nhặt cái bình bát trống trơn, và bước qua đường đến thẳng nơi Cheryl đứng.
Cô nhìn sững ông, miệng mấp máy nói lời kính chào .
Vị khuất sĩ đáp lại ngắn gọn nhưng như sức mạnh của vũ bão, "Xin chào, người bạn thân mến của tôi."......
No comments:
Post a Comment