Cảm Xúc Một Chuyến Đi - Nghỉ Hè Ở Cancun
Minh Hạnh
Một buổi rạng đông . . .
Tôi thấy em đến trong cơn biển động,
Sóng bạc đầu, bạc trắng cả hồn tôi.
Em đến đó mang theo giòng sanh tử,
Em ra khơi, bỏ lại kiếp luân hồi.
Minh Hạnh 29 tháng 06, 2004
Mới 5 giờ sáng vợ chồng tôi đã ra khỏi phòng ngủ, đi lần xuống cầu thang để ra bãi biển, mặt trời chưa mọc, nên cảnh vật còn chìm trong bóng đêm. Chúng tôi đi ngang qua hồ tắm nước ngọt, hồ này để cho những ai sau khi tắm biển xong thân thể bị mặn vào bơi trong hồ nước ngọt, cho cho người; được ngọt!!!.
Chúng tôi đi lần theo con đường nhỏ của khách sạn để xuống bãi biển.
Bãi biển buổi sáng thật vắng, không một bóng người ngoại trừ tôi và ông xã, bởi tất cả đang say ngủ, sau một ngày đi chơi hoặc tắm biển mệt nhoài nên đâu có ai dậy sớm nổi.
Tôi đứng yên lặng nhìn biển, biển hôm nay động mạnh, sóng cao cấp 4, từng làn sóng dồn dập đập vào bờ và bị tan đi khi vào đến bãi cát, cứ như vậy những ngọn sóng bạc đầu giận dữ, dây lên cao và đập xuống tan biến theo làn nước, rồi chạy ngược ra khơi để lập lại những ngọn sóng bạc đầu khác đập vào bờ, cùng với những âm thanh giận dữ của ngọn sóng ầm ầm vang mãi trong đêm tối.
Tâm hồn tôi đâu có khác gì những ngọn sóng bạc đầu đó, nhấp nhô luân hồi, sanh rồi diệt, và diệt để rồi sanh, khi ra đi để lại kiếp luân hồi cứ chồng chất nối tiếp nhau. Ở một kiếp xa xăm nào đó, mấy chục kiếp, mấy ngàn kiếp, có sự hiện diện của tôi hay không, và nếu có, thì tôi đã là ai. Có một cái gì đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, vì vô minh che đậy nên tôi đã không thể nhớ được, chỉ mơ hồ thôi, một niềm đau, một nỗi buồn cứ gậm nhấm trong tôi.
Giờ đây trên bãi biển này, tôi đang hướng về nơi xa xăm với sự xúc cảm trong tiếng gầm thét của đại dương.
Biển hôm nay động hay hồn tôi động
Với thời gian tất cả đã vô thường
Sao tôi mãi sống hoài trong ảo vọng
Đắm chi`m trong danh vọng của thế gian
Chợt tỉnh thức khi trời làm biển động
Thấy vô thường hiện diện cả trong tôi.
Xin quay về nương tựa nơi ốc đảo
Xin giả từ phiền não thế gian ơi.
MinhHạnh, 29 tháng 06, 2004
Bên cạnh là ông xã, lăng xăng với máy chụp hình trong tay, anh thích thú với buổi bình minh, anh đã chụp rất nhiều hình của buổi sáng trên bãi biển, mặt trời đang mọc ở phía chân trời, đỏ rực. Những tấm hình đó khi được rọi ra thì cả một nghệ thuật, nói lên được sự rung cảm của con người nhỏ bé trước sức mạnh cuồng nộ của biển cả.
ooOoo
Đến giờ hẹn đi tham quan các di tích lịch sử của bán đảo Cancun, thuộc tiểu bang Yucatan, nước Mexico, chúng tôi ra đứng trước khách sạn chờ xe đến đón, cùng đi với chúng tôi có vợ chồng người em trai và 2 cô con gái của người em này. Khí hậu nóng bức vô cùng, vào đến xe bus có máy lạnh, ai nấy khoan khoái, đường dài chạy khoảng 2 tiếng tới công viên XelHa, là một công viên của chính phủ Mexico nổi tiếng là thắng cảnh của bán đảo này. Mọi người ngủ gà ngủ gật, trong khi người hướng dẫn viên với microphone trên tay, ông nói suốt 2 tiếng đồng hồ về những chi tiết buổi đi chơi, những luật lệ để hành khách tuân theo, và những lịch sử của các di tích mà chúng tôi sẽ đến. Ông ta đã nói một mình cho ông ta nghe, vì hầu như mọi người trên xe đang ngủ say, thỉnh thoảng tôi chợt tỉnh giấc nghe được một câu "Please don't sleep" tạm dịch là "xin đừng ngủ".
Xe bus dừng lại tại công viên Xelha, chúng tôi mỗi người được người hướng dẫn phát cho tấm thẻ, người lớn màu xanh, con nít màu vàng, những tấm thẻ đó được cột vào tay của mỗi người, để dễ nhận diện nhau. Nhất là để khi vào các nhà hàng phía trong ăn khỏi phải trả tiền, nhà hàng chỉ cần ghi lại số hiệu trên các thẻ này, một chứng minh là thực khách đã trả tiền trước. Chúng tôi tản mát đi khắp nơi, người xuống biển tắm, người vào xem những người huấn luyện viên cá voi biểu diễn, cũng vui.... Sau đó khi mệt rồi và ăn no nên tôi uể oải, những người trong gia đình tôi, kẻ coi những con chim két màu đỏ, màu xanh đang cất tiếng chào du khách, kẻ ra bãi biển tắm, còn riêng tôi kiếm được cái võng lên nằm ngủ thoải mái, những chiếc võng được họ cột vào thân cây dừa, gió biển thổi mát hiu hiu nên tôi ngủ ngon lành (thiên hạ đi chơi, tắm biển, coi thú, trong khi tôi đóng tiền để vào đây ngủ :-)).
Sau đó chúng tôi lại được xe bus đưa đi coi di tích lịch sử của người Mayan mà chúng tôi tạm dịch là người dân Chàm (Hời) của Mexico. Thắng cảnh này tại thành phố tên là Tulum. Trước khi đi tôi háo hức vô cùng vì nhìn trong hình đẹp quá và đây cũng là một di tích nổi tiếng, chắc chắn là phải đẹp lắm. Khi đến nơi tôi bàng hoàng vì cảnh tượng não lòng quá, và một lần nữa tôi thấy được định luật vô thường đã thể hiện nơi đây rõ ràng quá không thể chối cãi được, cái gì có sanh ắt có diệt, cái gì phồn thịnh cực điểm rồi cũng tàn theo thời gian. Nơi đây trước kia thời xa xưa đó, chắc chắn phải là một nơi phồn thịnh, một thành quách của dân Hời, Mayan, một toà lâu đài hay một cung điện thời vua chúa xa xưa của dân Hời Mayan. Bây giờ thật điêu tàn, một góc thành bị đổ cả vách, có nơi không có mái che, cỏ dại mọc hoang khắp nơi leo lên cả vách, lên cả nóc của toà lâu đài đổ nát này. Khung cảnh như một vùng đất chết, cây cối lưa thưa không đủ che bóng mát, đất toàn sỏi đá, khí hậu nóng quá mức, sức nóng mặt trời hình như đang thiêu rụi sức sống nơi đây. Với khung cảnh này làm tôi liên tưởng đến xứ Chàm của miền Trung, Việt Nam, từ Phan Rang đi ra, tôi đã một lần ghé qua tháp Chàm của giống dân Hời. Sự xúc cảm này cho tôi liên tưởng đến nỗi đau của giống dân hời, nhà tan, nước mất, lạc loài sống kiếp sống không nhà, không tổ quốc. Hai hàng nước mắt lăn tròn trên má tôi, khi thoang thoảng đâu đây tôi nhớ đến tiếng hát của Chế Linh da diết với bài hát . Bài Hận Đồ Bàn.
"Rừng hoang vu,
vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù,
ngàn gió ru muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù,
vạc kêu sương
buồn ngất ngây bao lúc xưa quật cường,
bản đóm vương
như bóng ai trong lúc đêm trường về.......
rừng chàm cô tịch,
đèo cao thác sâu,
đồi hoang suối reo hoang vắng cheo leo
Ngàn muôn tiếng âm
Tháng năm buồn âm thầm hoà bài hận vong quốc gia
Người xưa đâu………………….
Tôi ngồi ngay trước toà lâu đài đổ nát vì thời gian hay vì sự xâm chiếm của người Âu Châu, mà giờ đây vương quốc Hời Mayan đã bị biến mất trên địa cầu này. Tôi đã đặt tôi trong tâm trạng của thi sỉ Chế Lan Viên khi đi ngang qua miền đất của xứ tháp Chàm, thi sĩ đã khóc cho sự tan nát của một vương quốc Chàm và thương cho những người dân Chàm lưu lạc tha phương, và chính tôi cũng là một dân Chàm đang lưu lạc đến phương xa để cầu được sống còn, tôi đang khóc cho chính tôi, cho những người con Việt đang lưu lạc tha phương.
Một ngày vắng thị thành ta rời bỏ
Quay về xem non nước giống dân hời
Đây những tháp gầy mòn vì mong đợi
Những đền xưa đổ nát với thời gian
Những sông vắng lê mình trong bóng tối
Những tượng chàm lở lói rỉ rên than.
Chế Lan Viên
Tới 5 giờ mọi người trở lại xe bus để được đưa về khách sạn. Khi về tới khách sạn, sau khi tắm cho mát, chúng tôi lại ra khỏi khách sạn, đón xe bus thành phố để vào trung tâm của đảo, nơi đó có một khu vực buôn bán của dân bản xứ. Hôm nay phải mua sắm các kỷ vật, ngày mai về Mỹ rồi, sau 5 ngày đi nghỉ mệt !!!!
Vì không biết các đơn vị tiền peso của Mexico ra sao nên chúng tôi bị trở ngại vô cùng. Ông Xã nắm trong tay một nắm tiền cắc peso (giống như những cent của Mỹ). Khi lên xe bus, bác tài xoè tay ra, Ông Xã lấy tiền trả, xe đang chạy, cứ bỏ từng xu một vào, bác tài cứ lắc đầu tỏ ý là chưa đủ, anh lại bỏ tiếp vào, bác tài vẫn lắc tiếp tục lắc đầu. Hết kiên nhẫn, anh trút hết nắm tiền cắc trong tay mình vào tay bác tài, khi đó bác tài không lắc đầu nữa, lúc đó anh mới thở phào và kiếm chỗ ngồi.
Tôi hỏi:
Bao nhiêu một vé xe bus vậy anh, và anh đưa ông ấy bao nhiêu mà ông cứ lắc đầu hoài vậy.
Ông Xã tôi trả lời.
"Anh đâu biết đơn vị tiền Mễ ra sao, nên đưa hết cho rồi......"
Chúng tôi đồng cười vang lên.
Sau khi đi mua sắm xong cũng 10 giờ đêm, tất cả đều đói bụng, đi bộ ra bến xe bus cũng mất 15 phút, rồi đón xe bus về khách sạn thêm một tiếng nữa, tiệm ăn tại khách sạn đóng cửa rồi, nên mọi người quyết định vào một tiệm ăn của dân bản xứ ăn.
Vì đói bụng, những thức ăn tuy lạ miệng nhưng ai cũng ăn ngon lành, ăn gần xong Ông Xã giật mình và nói.
"Chết rồi, không biết tiệm này có nhận credit card không, anh hết tiền Mexico rồi."
Cậu em tôi cũng la lên
- "Em cũng hết tiền Mexico rồi."
Chúng tôi cùng lo lắng, Ông Xã nói "Chắc em phải vào bếp rửa chén, còn anh xin lau sàn tiệm ăn để trừ nợ quá".
Tôi lo qúa, không lẽ mình lại xuống bếp xin rửa chén để trừ tiền ăn ê mặt quá. Một lúc sau cô hầu bàn đi lại, chúng tôi hỏi được biết tiệm có nhận credit card. Thật là mừng, mọi người ai nấy cảm thấy nhẹ nhõm và lại tiếp tục ăn thoải mái.
Ngày hôm sau, chúng tôi trở về Mỹ, và tôi cũng nhận được một món quà từ Mexico cho cuộc đi chơi này. Đó là một tuần lễ bịnh vì cảm nắng, nằm liệt giường, mỗi ngày chỉ húp một chén cháo. Đúng là bù trừ cho 5 ngày đi chơi biển ăn uống cành bụng......
Minh Hạnh, ngày 15 tháng 7 năm 2004
No comments:
Post a Comment