Saturday, April 17, 2021

Hoài Tưởng

 Hoài Tưởng

Minh Hạnh phóng tác

Nguyên tác: Old Gost

Tác giả: A. J. McKenna

 Ðó là ngày sinh nhật của Liên. Tiếng chim kêu ríu rít bên song cửa sổ làm cô giựt mi`nh thức giấc, buổi sáng tháng tám trời oi bức, sau giấc ngủ chập chờn, tỉnh giấc mà dường như không nhớ gi` cả. Ánh nắng nhảy múa trên bức tường dán giấy hoa vàng úa cũ kỹ trước mặt làm cô chợt tỉnh thức.

Hôm nay Chủ Nhật và là sinh nhật của tôi!. Tôi đã ba mươi tuổi rồi, thời gian qua thật nhanh.

Liên ngồi dậy một cách khó khăn, toàn thân đau nhứt và mệt mỏi, trong bộ pyjamas sọc nhầu nát, cô đến bên cửa sổ nhi`n ra vườn. Rất nhiều việc phải làm. "Trễ quá rồi, mặt trời đã lên cao một sào rồi." cô nhủ thầm. Nhiều ngày qua, cô bịnh cảm nặng vi` trời nóng và oi bức, lưng bây giờ co`n đau nhứt khó chịu. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, toàn khu vườn hoa hồng như tỉnh thức đương khoe những cánh hồng tươi thắm dưới ánh nắng ban mai, dàn bông giấy bên rào với những nhánh bông đỏ tím rực rỡ nở rộ dường như đang cố gắng tranh đua sắc màu với những đóa hoa hồng đỏ thẳm trong khu vườn.

Hôm nay là sinh nhật của tôi!

Con Lucky, con chó nhỏ của bà Hai, nhà kế bên chung một hàng rào với nhà cô, sủa những tiếng vui vẻ như để chào mừng ngày sinh nhật của cô, con mèo vàng mướp nằm im dưới bóng cây mận lim dim ngủ. Gần đó trong cái lồng chim cũ một con chuột đang gậm nhấp mẩu bánh mi` khô nó tha về ăn không hết co`n sót lại đêm qua.

Liên ngồi yên lặng bên bàn ăn ọp ẹp trong nhà bếp. Trong nhà hoàn toàn yên lặng. Liên đưa bàn tay lên phủi những hạt cơm khô trên tấm khăn trải bàn màu vàng điểm hoen ố.


ơơƠơo


"Thời gian qua mau" Liên nói một mi`nh - đâu co`n ai để nói chuyện với cô nữa. Cô mở cửa ra vườn sau, đến bên vo`i nước, mở nước và cầm ống nước rồi đi xuống cuối vườn với y' định tưới cây. "Nắng tháng tám nám da mặt" cô nhủ thầm, rồi dơ cao vo`i nước tưới vào vườn hoa hồng. Những nụ hồng e ấp đón nhận làn nước mát.

- Mừng sinh nhật em .

Dương đứng nơi cuối vườn mỉm cười và giơ tay chào cô, cô mỉm cười và giơ tay chào lại, nhưng thực ra Dương đâu có đứng đó.

Dương đúng 34 tuổi tuần trước, Liên thấy Dương nhiều lần trong tuần rồi. Anh đi theo đàng sau cô đến thư viện chiều hôm qua và khi cô vào trong tiệm Hương Giang ăn trưa thi` anh đứng dưới gốc cây me bên đường chờ cô.

- Anh chờ em ngoài này, ăn xong em đi ra chơi với anh nha.

- Không được đâu Dương, anh chết rồi mà.

Tội nghiệp Dương, Liên đưa tay lau nước mắt. Tưới ít nước cho mấy bụi hồng, chợt nhớ nhà đã hết trứng, sữa và gạo, cô tắt nước rồi đi vào nhà thay bộ đồ để đi chợ.

Liên thường tránh những khu chợ đông đảo, nơi đó rắc rối phức tạp, mỗi khi cần mua thứ gi` cô vào tiệm tạp hoá gần nhà lấy món mi`nh cần rồi vội vã ra quầy trả tiền và đi về liền. Cô sống thật cô lẻ.

Liên đi trở về nhà trong ánh nắng và sức nóng nám da mặt của trời tháng tám.

Ngồi trên xích đu nơi hàng hiên, Liên đưa mắt nhi`n qua hàng dậu hoa dâm bụt. Ánh nắng buổi trưa càng oi bức hơn, chú mèo vẫn lười biếng nằm dưới gốc mận, trên cây vài con chim sẻ đang chia nhau vài trái mận chín hồng. Liên không biết làm gi` cho hết ngày nghỉ, một ngày cuối tuần đối với cô thật là vô vị.

“Dương, Dương, Dương !”

cô khẻ kêu tên anh. Cô nhắm mắt lại. Cô bắt đầu đi vào giấc mơ và nghe tiếng mở cổng hàng dậu dâm bụt. Dương từ cổng đi đến bên cô và cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng.

“Em có đi chơi với anh không? Anh đến đón em đi SàiGon chơi.”

Từ đàng sau, một bóng ma khác đứng sau cửa sổ nói vọng ra, mẹ Liên, bà như mỉm cười.

“Em nó phải đi chợ cho bác, con mới về hả?”

Liên 18 tuổi, hồn nhiên và hạnh phúc bên mẹ goá và người yêu. Hai người sẽ làm lễ thành hôn tuần sau. Dương đã mãn khoá huấn luyện sĩ quan Không quân, cưới xong anh sẽ tri`nh diện đơn vị tại Đà Nẳng.

“Con sẽ đi chợ với em Liên.” Dương luôn luôn muốn làm hài lo`ng mọi người. Mẹ nàng mỉm cười bằng lo`ng.

Liên và Dương chào mẹ nàng rồi hai người đi ra cổng dậu trồng hoa dâm bụt. Mẹ vẩn đứng bên trong cửa sổ nhi`n theo cho đến khi hai người khuất sau cổng rào hoa dâm bụt, với những lo lắng không bao giờ tan biến trong tâm bà về những bất trắc thường xuyên xảy ra trong xã hội chiến tranh này. Thằng Tuấn, thằng Thành, rồi cái Hoa, những đưá trẻ đó mà bà quen biết ba mẹ của chúng, chúng nó đâu tội ti`nh gi` mà đã chết khi tuổi đang xuân? Bà chỉ có đứa con duy nhất là Liên, ba nó cũng đã chết khi nó chưa biết nói.


ooOoo


Ngày cưới của Liên và Dương thật vui với những tiếng cười rộn rã của bạn bè, mọi người đều chúc cặp tân hôn trăm năm hạnh phúc. Nhưng sao đôi mắt mẹ vẫn không dấu được niềm bất an, có lẽ bà đã chứng kiến nhiều sự việc trong cuộc đời mà tất cả pháp đều vô thường. Khách khứa đã về hết, trả lại yên tịnh cho căn nhà, có lẽ Liên và Dương hai đưá cũng đã ngủ rồi. Tội nghiệp mai sớm Dương phải ra đơn vị rồi, vi` chiến tranh đang độ tàn khốc, nên Dương không được nghỉ phép lâu.

Vi` Dương mồ côi cha mẹ, được người chú nuôi dưỡng, rồi Dương gia nhập Không quân, nên bà cho phép con và rể ở chung với bà cho bà đỡ cô đơn và cũng như để giúp hai đứa.

Cũng vào một ngày của mùa hè tháng tám oi bức, nắng tháng tám nám da mặt. Liên ngồi nơi xích đu, dư âm ngày cưới vẫn co`n tồn đọng trong không gian, cổng với dàn hoa dâm bụt được Phứơc và Thắng săm soi gắn mấy tàu lá dừa và bông hồng đỏ với cúc vàng để làm cổng ngày cưới cho nàng vẫn co`n đó. Dương đi ngay hôm sau ngày cưới, đến nay đã một tuần rồi. Suốt ngày hôm qua và một đêm không ngủ, cho mãi tới bây giờ không hiểu sao nàng vô cùng sốt ruột, bồn chồn và lo lắng. Nàng lo lắng cho Dương, nàng luôn hướng về Đức Phật từ bi xin ban phước cho Dương được bi`nh an trong chiến trường sôi động của đất nước. Bất cứ người Phật tử nào trước hiện ti`nh của đất nước đều chỉ biết nương tựa nơi chùa chiền, Chư Tăng. Tại nơi đó giáo pháp về nghiệp báo, về nhân quả đã được giảng dậy rõ ràng. Đang để tâm tư theo đuổi những y' nghĩ . Liên giật mi`nh vi` có tiếng gọi nơi cổng.

“Thưa cô, đây có phải là nhà bà Dương không?”

Liên nhi`n ra cổng, một sĩ quan Không quân đang đứng với dáng điệu rụt rè vi` sợ nhầm nhà. Mẹ nàng từ trong nhà đã mau mắn đi ra mở cửa.

“Dạ phải, mời ông vào nhà.” Mẹ trả lời và chỉ về phía Liên giới thiệu với người sĩ quan, Liên chính là vợ Dương.

Liên đứng lên theo mẹ và người khách vào nhà, trong lo`ng không ngớt lo lắng.

“Thưa bác và bà, thiếu úy Đặng thành Dương đã tử trận. Máy bay của thiếu úy đang thi hành một phi vụ thi` bị bắn rơi trong vùng địch.

Liên chỉ nghe được bấy nhiêu, nàng chết ngất.

“Người yêu của tôi đã vĩnh biệt tôi không một lời nói!”

ooOoo

Chuông đồng hồ treo nơi pho`ng khách kêu: Đing. Một tiếng. Đing. Hai tiếng.

Liên vùng vẫy trong mơ gọi tên Dương, tên Dương vang lên trong trưa hè oi bức.

Liên đứng dậy đi vào trong bếp kiếm cơm nguội ăn với chút chao. Nàng làm biếng nấu ăn, vi` sống thui thủi một mi`nh trong sự nuối tiếc dĩ vãng hạnh phúc, nên nàng không co`n năng động như xưa nữa. Nàng ngồi nơi bàn ăn bên cạnh cửa sổ nhi`n ra vườn. Nơi đó không có gi` để nhi`n ngoại trừ mấy con chim sẻ; không có gi` để nghe ngoại trừ tiếng động từ đôi cánh của những con bướm.

Đồng hồ gõ 12 tiếng. Buổi tối tháng tám thật oi bức.

Liên đi vào pho`ng ngủ, nằm trên chiếc giường trống trải. Nàng mở máy casset nơi đầu giường, tiếng hát Khánh Ly da diết trong bài "Trăm nhớ ngàn thương", lại đưa Liên vào sự đau khổ nuối tiếc.

Đêm tháng tám oi bức, ánh trăng sáng rọi xuyên qua cửa sổ. Liên thấy Dương đứng yên lặng nhi`n nàng mỉm cười. Vẫn nụ cười buồn.

“Liên! em vẫn co`n thương anh sao?”

“Dạ vâng! Em yêu anh. ”

Nàng nói tiếp. "Dương anh đến để đem em đi với anh phải không? em đang chờ anh đến mang em đi đó, Dương!."

Liên trổi dậy từ chiếc giường của nàng, bay bổng qua ánh trăng trong đôi tay của Dương, đôi ti`nh nhân bay nhẹ nhàng vào cõi hư vô, để lại đằng sau cho thế gian mọi sự phiền não.

Minh Hạnh phóng tác theo chuyện “Old gost” của A. J. McKenna. Ngày 30 tháng 01, năm 2005

No comments:

Post a Comment