Sunday, March 26, 2017

Vô Tâm

Vô Tâm .
 Minh Hạnh

Người hỏi tôi sao lại lấy tên Vô Tâm, nghe lạnh lùng quá. Câu hỏi đó đã đánh động cái tâm Vô Tâm của tôi. Ừ nhỉ! sao mình lại lấy tên Vô Tâm, mà có thật tâm mình Vô Tâm không? những sự việc xảy ra trong quá khứ cứ chất chồng trong tâm, ngày này qua tháng khác và nếu bây giờ mình không nhất quyết chối bỏ quá khứ thì chắc tâm mình sẽ đầy ấp, có lẽ vì thế mà tên Vô Tâm bắt đầu đã có từ cả tháng nay.

Nhất quyết Vô Tâm phiền não đoạn.!

Tôi ngồi tĩnh tâm toạ thiền, vừa khép hờ cặp mắt lại để trụ tâm vào một điểm thì tôi đã nghe trong đầu tôi có một sự nhứt nhối, một cảm giác bừng bừng và cái đau nhè nhẹ mỗi lúc tôi càng cảm thấy rõ ràng hơn khi tâm tôi thật sự đang chú tâm nghe ngóng những cảm giác thọ khổ đó. Sau một ngày làm việc miệt mài bằng trí óc; nào là việc sở với các con số hàng trăm ngàn của các hãng dầu báo cáo tiền thuế, rồi các bản tin tức phải dịch để đưa lên trang web, rồi bài pháp tôi đang dịch dở dang, rồi phải nghe lời của Chư Tăng giảng để đánh máy lại, cho nên đầu óc tôi quay vòng vòng, bừng bừng nhứt nhối là vậy. Nhưng vì luôn luôn bận rộn với các công việc nó xoay chuyển tôi cho nên tôi không cảm nhận được những nhức nhối bừng bừng đó, giờ đây trong đêm vắng mình tôi ngồi đây để kiểm soát lại tâm tôi trong một ngày làm việc đã mang bao nhiêu thương tích rồi.

Tôi lặng lẽ đón nhận từng cảm thọ trong tôi, cơn đau thoáng nhẹ đến rồi lại nhẹ nhàng ra đi, lặng lẽ nghe ngóng và nó chỉ là sự sanh diệt của tế bào trong từng sát na mà thôi, lăn tăn, li ti, rất là vi tế. Đêm tối mịt mùng thoảng qua tôi bất chợt nghe tiếng côn trùng rên rỉ trong đêm vắng, hàng ngàn, hàng vạn con côn trùng thi nhau rền rĩ, tôi chợt giật mình khi thấy tâm đã đi ra ngoài hư không bỏ lại sự sanh diệt đang diễn tiến trong thân, tôi vội đưa tâm trở về trong thân để tiếp tục tìm cái sanh diệt của sắc thân tôi đang mang.

Đã nửa cuộc đời, những vui buồn đã đi qua, tôi được những gì và đã mất những gì, để giờ đây trong tôi chỉ là một nỗi rỗng không, không buồn không vui, tập tãnh đi vào đạo, lội ngược gio`ng nước bơi trong mệt mỏi đuối sức, giòng nước hung hãn đẩy ngược tôi xuống cuối giòng, dập vùi tâm tôi, tôi đã thật sự mệt mỏi khi phải tiếp xúc với những đá sạn dọc bên giòng nước đang trì kéo tôi. Tôi phải trở về với chính tự thân tôi và phải quên đi những đá sạn bên giòng nước đó. Tôi nhủ lòng mình là hãy Vô Tâm trong tất cả sự việc, không quan tâm việc đến và khi việc đi cũng chẳng màng thì như vậy mới là Vô Tâm.

Vô Tâm phiền não đoạn
Không đến cũng không đi.
Ngược gio`ng ta bơi mãi.
Thoát bỏ kiếp luân hồi
Đến đi gio`ng sanh tử
Vô Tâm hoài Vô Tâm

Thursday, February 9, 2017

Những con bướm - Butterflies

Những con bướm
Nguyên tác: Butterflies
Tác giả: Roger Dean Kiser
Việt dịch: Minh Hạnh

Có một thời gian cuộc đời tôi rất đẹp có một cái gì đó đặc biệt với tôi. Tôi nhớ là khi tôi lên sáu hay bảy tuổi sống ở trại trẻ mồ côi, chỉ được vài tuần hoặc có thể là một tháng đẹp với tuổi thơ ngây của trẻ thơ. Nhưng sau đó tại trại mồ côi một sự việc xảy ra đã khiến tôi nhìn đời bằng đôi mắt màu xám.
Tại trại trẻ mồ côi mỗi buổi sáng thức dậy, dọn dẹp giường của tôi giống như người lính nhỏ, rồi làm vệ sinh cho mình, và sau đó tôi cùng hai mươi  bạn trai khác, những người cũng sống trong ký túc xá xếp thành hai hàng diễu hành đến phòng ăn sáng.
Vào một buổi sáng thứ bảy sau khi ăn sáng xong tôi trở về ký túc xá và nhìn thấy người phụ việc dọn dẹp ký túc xá đuổi theo những con bướm tuyệt đẹp, có đến hàng trăm con sống trong bụi cây đỗ quyên rải rác xung quanh trại trẻ mồ côi.
Tôi cẩn thận quan sát khi ông ấy tóm được những sinh vật tuyệt đẹp đó trong cái lưới, và từng con một ông ấy đã lấy chúng từ cái lưới ra và sau đó ghim những cái đầu và cánh của chúng lên một tấm bìa các tông cứng.
Sao có thể tàn nhẫn giết hại những con vật bé nhỏ và đẹp như vậy. Tôi đã từng đi nhiều lần ra vào bụi cây, với tất cả bởi bản thân mình, chỉ để những con bướm đẹp tuyệt vời đó có thể hạ cánh trên đầu, mặt và tay của tôi và tôi đã có thể nhìn vào chúng thật gần.
Khi chuông điện thoại reo người phụ việc đặt tấm các tông lớn xuống  bậc xi măng và đi vào bên trong để trả lời điện thoại. Tôi đến gần tấm các tông và nhìn vào một con bướm đã bị ông ta ghim vào tấm các tông lớn bằng những cái ghim. Nó vẫn còn đang cố gắng để bay lên, tôi cúi xuống và chạm vào cái cánh của nó gây ra một cái cánh rời khỏi cái ghim. Nó bắt đầu bay xung quanh và xung quanh cố gắng để có thể được bay đi nhưng nó vẫn bị gắn bởi một cánh với cái ghim khác. Cuối cùng cánh của nó bị vỡ và và con bướm rơi xuống đất run rẩy.
Tôi nhặt cánh bướm rách và con bướm lên và nhổ nước bọt vào cánh của nó với cố gắng để làm cho cánh bướm dính lại để nó có thể bay đi và được giải thoát trước khi người phụ việc khi trở lại. Nhưng cánh bướm đã không thể liền lại trên mình con bướm được.
Điều tiếp theo tôi nhớ là người phụ việc đi trở ra bằng cửa sau của phòng chứa rác và hét lên nạt nộ tôi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã không làm bất cứ điều gì nhưng ông không tin tôi. Ông nhặt tấm các tông và bắt đầu đánh mạnh lên đầu tôi. Thế là tất cả các mảnh bướm rơi tung toé khắp mọi nơi. Ông ném tấm các tông xuống đất và nói tôi phải nhặt nó lên và đổ vào thùng rác ở bên trong phòng rác của ký túc xá, sau đó ông bỏ đi.
Tôi ngồi xuống trong cát bụi bẩn của cây cổ thụ lớn đó, trong thời gian dài cố gắng gắn các mảnh bướm lại với nhau cho phù hợp với từng con một để tôi có thể chôn tất cả chúng, nhưng nó quá là khó để làm. Vì vậy, tôi cầu nguyện cho chúng được siêu thoát đến một cảnh giới đẹp và an vui hơn,  sau đó tôi đặt chúng trong một cái hộp giày cũ và tôi chôn chúng ở dưới cùng một cái mộ mà tôi đã đào trong lòng đất, ở trên cái mộ là một pháo đài do tôi tạo từ các cây tre lớn, gần các bụi cây blackberry.
Mỗi năm khi những loài bướm trở về trại trẻ mồ côi và cố gắng hạ cánh trên tôi, tôi đã cố gắng đuổi chúng đi thật xa và thật xabởi vì chúng không biết rằng tại các trại trẻ mồ côi là một nơi tồi tệ để sống và một nơi rất xấu để chết.