Saturday, April 17, 2021

Mong manh kiếp người

 Mong manh kiếp người

Minh Hạnh, ngày 15 tháng 10, 2005

Long trút hơi thở cuối cùng vào lúc 4:15 chiều, vào thời điểm này cậu mợ của Long đang trên máy bay về Việt Nam để thăm mẹ và bà ngoại của Long. Sau bao nhiêu năm vật vã trong đau đớn vi` căn bịnh AIDS, và mấy tháng sau này Long sống trong đau đớn cùng cực bởi cơn bịnh hoành hành thân xác, chỉ co`n xương và da. Nhiều lần y' nghĩ tự tử đến với Long, có lần Long dùng sợi giây sắt cắm vào ổ điện để mong sao điện giựt cho cậu chết, nhưng thật là chưa hết nợ trần nên cậu bị điện giựt bắn rớt từ trên giường xuống đất, rồi vi` đau quá không ngồi dậy nổi nên nằm luôn dưới đất, đến khi mẹ vào thấy con nằm dưới đất hỏi ra mới biết y' định tự tử của cậu, mẹ khóc nước mắt dàn dụa vi` thương cho đứa con hư hỏng của mi`nh, đau đớn trong căn bịnh mà không sao mẹ có thể cứu giúp được, ngoại trừ mẹ cho cậu ti`nh thương sâu đậm của ti`nh mẹ thương con.

Mẹ cậu đã quá thương con nên đã xin với nhà thương để đem Long về nhà chăm sóc trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Mặc dầu mẹ biết rằng đây là căn bịnh ác tính, dễ lây qua người khác và phải sống cách ly, nhưng vi` quá thương con nên mẹ xin đón về nhà. Trong thâm tâm cậu hối hận vi` không nghe lời mẹ cứ tiếp tục cuộc sống sa đọa đến nổi bị lâm vào cảnh nghiện ngập, cậu muốn chết đi cho rồi để khỏi nhọc lòng mẹ. Và đúng ngày người cậu từ Mỹ lên máy bay để về thăm ngoại, cậu trút hơi thở cuối cùng, dường như là y' cậu muốn nhường căn pho`ng mà cậu đang chiếm đoạt cho cậu mợ về ở nên cậu ra đi đúng thời điểm đó.

 

~O~O~O~O~O~O~O~.....

 

Sanh ra vào thời điểm giao thời giữa hai chế độ Cộng Hoà và Cộng Sản, gia đi`nh cậu cũng giống như những gia đi`nh khác trong thời điểm chuyển tiếp giữa hai chế độ, sống nghèo túng, thiếu ăn. Đã thiếu ăn dĩ nhiên chuyện học hành không thể nào đầy đủ được, nghĩa là thiếu Thầy Cô dậy dỗ. Mỗi ngày Long cắp sách đến trường, học thi` ít, nhưng sinh hoạt để đón tiếp tư tưởng mới của chế độ cai trị mới thi` nhiều hơn bài học. Do đó Long thiếu căn bản về giáo dục. Đến năm 16 thi` Long không thể tiếp tục học nữa vi` hoàn toàn thiếu căn bản, nên Long xin với mẹ cho ra đi làm. Mẹ vi` thương đứa con trai duy nhất mà bà có, nên bà chiều con.

Bên Mỹ cậu mợ hàng tháng cấp tiền cho mẹ con cậu và bà ngoại, để cho gia đi`nh cậu có cuộc sống sung túc, việc đi làm của cậu chỉ là để cậu bận rộn với đời sống mà không đi chơi hoang, vi` với số lương chưa đầy 20 dollars một tháng thi` cậu không thể nuôi chính bản thân cậu lấy chi nuôi mẹ và ngoại.

Đến một ngày trong tuổi 18 cậu rơi vào lưới ti`nh với cô hàng xóm cùng tuổi với cậu, rủi cho cậu là cô bé này lại trong nhóm nghiện hút, và vi` thế cậu đã sa vào con đường nghiện ngập từ đó.

Mẹ cậu vẫn không hay con mẹ nghiện!!!

Rồi đến khi cậu hết tiền, cậu đem bán chiếc xe honda duy nhất của gia đi`nh để mua thuốc hút, lúc đó mới biết là con mẹ đã đi vào con đường xi` ke. Mẹ cậu như chết cả cuộc đời, vùng trời tương lai của cậu sụp đổ và lôi mẹ theo. Từ đêm đó, mỗi đêm mẹ như người điên thất tha thất thiểu với nước mắt dàn dụa đi trong bóng tối lần từ nhà này sang nhà khác, từ đầu xóm đến cuối xóm rồi lại từ cuối xóm đến đầu xóm để kiếm con trai yêu qúi.

Dù đã lỡ bước đến chốn nơi nào

Dù cho mây đen che kín bầu trời

Con yêu ơi! Con yêu hãy quay về đây

Dù đời quá đắng, quá xót xa rồi

Ti`nh yêu đam mê khiến đã quá điên dại

Con yêu ơi! Con hãy quay về đây.....

Đồ đạc trong nhà được cậu lần lượt đánh cắp đem bán để đổi lấy một số tiền mua thuốc cho thoả mãn cơn ghiền, đến khi hết vật đánh cắp được thi` cậu công khai mang TV, máy casset, đi bán trước đôi mắt của người mẹ đau khổ vi` bất lực trong việc ngăn cấm con.

Đến khi phường khóm được những người hàng xóm báo cáo là nhà mẹ có người con nghiện hút, họ đến bắt cậu đem vào trung tâm cai nghiện. Mẹ cố van xin để cho cậu được ở lại nhưng không được. Từ đó mẹ con cách biệt, và mẹ không phải hàng đêm đi lang thang kiếm cậu nữa. Mỗi tháng mẹ vào thăm cậu, bà cũng hy vọng rằng ở trong trung tâm cai nghiện thi` con mi`nh sẽ thoát khỏi cơn nghiện ngập. Nhưng sự thật không như mẹ mong muốn, và mẹ biết rằng trong trung tâm lại chính là nơi cung cấp thuốc nghiện cho con mẹ và hàng tháng mẹ vào để lén lút cho con tiền hầu mong cậu mua sắm, ăn uống được đầy đủ hơn. Cũng chính nơi đây là nơi cậu bị truyền bịnh AIDS do sự chích chung chạ những kim chích với những người chung cảnh ngộ. Mỗi lần mẹ vào thăm thấy cậu ngày một tàn tạ, mẹ tưởng đâu rằng ăn uống thiếu thốn, mẹ lại dúi thêm tiền cho cậu. Cho đến một lần cách nay hai năm, khi mẹ vào thăm thấy sao người cậu toàn mụn ghẻ từ trên đỉnh đầu xuống tay chân, hỏi ra mới biết con mi`nh đã bị cơn bịnh tàn nhẫn xâm nhập, đó là bịnh AIDS. Mẹ bàng hoàng nức nở khóc, nhưng mẹ đã hết nước mắt rồi, mắt mẹ giờ đã khô lệ, sau bao năm đau đớn khổ sở vi` đứa con thân yêu sa đoạ.

Biết than thở cùng ai bây giờ, lỗi tại mẹ! phải lỗi tại mẹ đã quá nuông chiều cậu! Những người em của mẹ ở Mỹ: cậu mợ Ba, các di` tư, di` út, mẹ đều dấu không cho những người thân này biết ti`nh trạng của cậu ra sao. Vi` mẹ sợ mọi người xa lánh mẹ và cậu, giờ đây chỉ co`n một mi`nh mẹ đau đớn và thất vọng cho cuộc đời đen tối của cậu. Mẹ cứ nức lên trong cơn khóc khô lệ.

Con yêu ơi! con yêu ơi!.......

Trong thâm tâm cậu từ khi biết mi`nh vướng vào bịnh AIDS, cậu vô cùng hối hận là không nghe lời dạy dỗ của mẹ và cậu Ba, là những người đã vô cùng thương yêu cậu, đã lo lắng đời sống tương lai cho cậu từ khi cậu mới chập chững biết đi. Mỗi lần từ Mỹ về thăm gia đi`nh, cậu Ba luôn luôn hỏi han chăm sóc cậu và thường khuyến khích cậu là:

"Con ráng học xong trung học, cậu Ba sẽ kiếm vợ bên Mỹ cho con rồi đem con sang Mỹ học đại học, con co' thích qua Mỹ không?" mỗi lần như vậy cậu sung sướng gật đầu trong niềm hạnh phúc.

Đến khi biết mi`nh vướng vào con đường nghiệp ngập, cậu luôn luôn tránh xa người thân, vi` cậu biết mọi người đều chán ghét cậu, coi cậu như một thứ vi trùng truyền nhiễm. Đến khi cậu vướng thêm vào người chứng bịnh quái ác thi` càng làm cậu đau khổ và hối hận tràn ngập tâm hồn cậu. Đôi khi trong đêm vắng cậu thao thức trăn trở vi` những con vi trùng đang ngậm nhấm thân cậu làm đau đớn toàn thân, cậu đã ao ước rằng: Giá trở ngược lại 10 năm trước đây thi` cậu sẽ quyết không mắc vào con đường nghiện ngập đâu!!!

Sáng nay mẹ cho cậu biết là cậu mợ Ba bên Mỹ sẽ về thăm mẹ và ngoại vào ngày mai, trong đôi mắt mẹ tỏ ra vô cùng lo lắng, vi` mẹ không muốn cậu mợ Ba nhi`n thấy con mẹ trong thân tàn ma dại này. Long hiểu ngay trong cái nhi`n của mẹ, cậu nhi`n mẹ và nói:

"Con thành thật xin lỗi mẹ, kiếp này con đã lỡ làm chuyện rồ dại mà liên lụy tới mẹ, giờ đây không thể cứu vãn nổi, con xin mẹ tha lỗi cho con, kiếp sau con có trở lại làm người con xin đền đáp công ơn của mẹ kiếp này."

Mẹ nước mắt rơi đầm đìa không nói gi`, chỉ nhìn con trong đau khổ, rồi đi ra khỏi pho`ng như chạy trốn tia mắt khốn khổ của con mi`nh. Long nằm ngẫm nghĩ cuộc đời mi`nh sao quá khốn nạn, và cậu mong sao cậu chết ngay trong lúc này, cậu rất sợ cảnh cậu mợ Ba về đến nhà thấy cậu trong cảnh đau đớn, trong thân xác ma chơi này, cậu phải ra đi, ra đi ngay bây giờ vi` ngay mai cậu mợ Ba về rồi. Cậu chợt nhớ trong tuần trước bác Âu đến thăm khi nghe tin mẹ đem cậu về nhà trong ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, bác đã đến thăm, và bác rất xúc động khi nhi`n thấy cậu. Bác nói trong nước mắt.

"Long à! thôi thi` cuộc đời con đã lỡ rồi, bây giờ con hãy niệm "Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật" đi con. Đức Phật rất đại từ đại bi, Ngài sẽ cứu giúp con và sẽ đón con đến nơi an lạc.

Long bắt đầu niệm thầm: "Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! ..."

Miệng mỉm cười, mắt nhắm lại, Long trút hơi thở cuối cùng với tiếng niệm Phật của mình và của mẹ...........

 

Minh Hạnh viết cho người cháu xấu số

đã vĩnh viển ra đi ngày 16 tháng 9 năm 2005

 

No comments:

Post a Comment