Saturday, April 17, 2021

Câu Chuyện Của Bà Mẹ

 Câu Chuyện Của Bà Mẹ

Nguyên tác: The Story of a Mother

Tác Giả: Hans Christian Andersen


Phóng tác:  Minh Hạnh

Người mẹ ngồi đó với đứa con nhỏ của bà ta.  Bà đã quá thất vọng, quá sợ hãi rằng nó sẽ chết, mặt nó trắng bệch, cặp mắt nhỏ đã khép kín, và hơi thở thi` quá mỏng manh.  Bà nhi`n con mà lo`ng đau xót, tâm tư bà xáo trộn.  Bà phải làm gi` đây để cứu sống đứa con bé bỏng thân yêu của bà.  Nó là nguồn sống duy nhất của bà trên cõi đời này.  Bà không thể mất nó.  Bà đưa bàn tay gầy guộc ôm đứa con bất hạnh vào lo`ng, nước mắt không ngừng rơi, đứa bé vẫn bất động không phản ứng với cử chỉ thương yêu của mẹ.  Bà đặt nhẹ nhàng đứa bé xuống giường khi nghe tiếng gõ cửa.

Một người đàn ông gầy go` khắc khổ quấn quanh mi`nh bằng tấm vải loại trải cho ngựa nằm để giữ ấm thân thể khẳng khiu của ông.  Ông ta cần mặc như vậy, vi` đang là mùa đông lạnh giá, tất cả mọi vật ở bên ngoài đều đã được bao phủ bởi băng và tuyết, và gió mùa đông không ngừng thổi cắt da mặt.

Người đàn ông vẫn co`n run lẩy bẩy vi` cái lạnh mùa đông.  Đứa bé con đã ngủ.  Người mẹ đi ra lấy bi`nh nước để lên bếp, bà nghĩ rằng ly nước nóng có thể làm người đàn ông bớt lạnh.  Người đàn ông ngồi trên ghế đu đưa, người mẹ đến bên cạnh ngồi xuống trên một cái ghế gần đó, rồi đưa mắt nhi`n đứa con bé nhỏ đang bịnh của bà, cầm bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ bà nói:

“Ông có nghĩ rằng tôi có thể giữ mạng sống của con tôi không? Xin đừng đem con của tôi đi!”

Người đàn ông – Đó là vị Thần Chết—Ông ta gật đầu một cách dị thường, cái gật gần giống như là cho biết có và cũng giống như là không.  Người mẹ đau khổ cúi xuống nhi`n vạt áo và nước mắt rơi tuôn xuống dàn dụa trên hai go` má hóp.  Trái tim bà trở nên nặng nề --Bà đã không hề chợp mắt ba ngày ba đêm rồi, và bây giờ bà quá buồn ngủ bà chợp mắt được vài phút, toàn thân bà run rẩy vi` cái lạnh cắt da của mùa đông.

“Cái gi` vậy?”  Bà la lên và nhi`n khắp nhà; nhưng người đàn ông đã đi rồi, đứa con bịnh hoạn của bà cũng không co`n nằm trên giường.  Ông ta đã mang nó đi với ông;  đồng hồ trong góc nhà đánh lên những tiếng đing đong, “Rắc” quả lắc to lớn gẫy ngang và rớt xuống sàn nhà, “ầm!” và rồi đồng hồ im lặng.

Người mẹ đau khổ chạy ra khỏi nhà, gào khóc thảm thiết cho đứa con của bà.

Ngoài trời, trong giữa đám tuyết lạnh giá và trắng toát, như chợt hiện lên một người đàn bà với bộ quần áo màu đen; người mẹ đau khổ gào to. “Thần Chết đã mang đưá con thân yêu của tôi đi rồi, ông đã vội vã ra đi mang theo đứa con thân yêu nhất đời của tôi; ông ta đi nhanh hơn gió và ông ta không bao giờ mang trở lại những gi` ông đem đi!”

Người đàn bà áo đen – đó là bóng đêm trả lời. “Đúng vậy, tôi đã thấy Thần Chết mang đứa con của bà đi.”

Người mẹ đau khổ nói trong tiếng khóc nức nở: “Bà ơi, bà chỉ cần nói cho tôi biết hướng nào ông ta đã đi! chỉ cho tôi hướng đi của ông ta, tôi sẽ kiếm ông ta để đo`i lại đứa con yêu qúi của tôi.”

Người đàn bà trong bộ quần áo đen nói: “Tôi biết, nhưng trước khi tôi nói cho bà biết, bà phải hát cho tôi nghe tất cả những bài hát về ti`nh mẹ con.  Tôi rất thích nghe những bài hát nói lên ti`nh nghĩa thâm sâu của người mẹ đối với con mi`nh.  Tôi đã nghe những bài hát đó khi trước.  Tôi đã nhi`n thấy những giọt lệ rơi trên những khuôn mặt của những bà mẹ mất con, thật là thảm sầu."

“Tôi sẽ hát tất cả những bài đó, tất cả!  Nhưng đừng ngăn chặn tôi, tôi phải đi kiếm đứa con yêu qúi của tôi!”

Nhưng đêm tối vẫn mịt mùng bất động.  Và rồi người mẹ đau khổ cất tiếng hát não nùng.  Vừa hát bà vừa gạt những giọt lệ đang thi nhau tuôn xuống đôi má gầy gò của bà.

“Sau đó Đêm Tối nói, “Đi về phía tay phải, đi vào khu rừng đen tối, tôi đã thấy Thần Chết đi về hướng đó với một đứa nhỏ trên tay!”

Người mẹ đau khổ nhi`n về hướng chỉ của Đêm Tối, rất nhiều con đường xuyên qua khu rừng, bà không biết phải đi theo con đường nào.  Ở đó có một khóm hoa mai trơ trụi không lá không hoa, bây giờ đang mùa đông, tuyết phủ trắng xóa trên những nhánh cây xương xẩu.

“Cây mai ơi! Nhà ngươi có thấy Thần Chết đi ngang qua đây với đứa con yêu qúi của tôi không?”  Người mẹ đau khổ hỏi.

“Có, nhưng tôi sẽ không nói cho bà biết hướng nào ông ta đi qua, ngoại trừ bà sửơi ấm tôi bằng trái tim của bà.  Tôi đang bị đông cứng, không lâu nữa tôi sẽ trở thành cây nước đá!”

Người mẹ đau khổ ôm bụi cây vào ngực, ôm cứng lấy bụi cây vi` bà nghĩ rằng bằng cách này bà sẽ làm ấm bụi cây và bụi cây sẽ trở nên tươi tốt, sẽ đâm chồi nẩy lộc.  Quả thực bụi cây đã sinh ra những lá non, và những nụ hoa mai đã nở ra trong đêm đông giá lạnh.  Trái tim của người mẹ đau khổ thật đã chứa đầy nhiệt huyết, thật quá ấm áp.  Sau đó bụi mai đã chỉ cho bà hướng đi bà phải đi tới.

Người mẹ đã tới một bờ hồ lớn, nơi đây không có ghe cộ, không có thuyền bè.  Mặt hồ không đông cứng để bà có thể bước lên đó mà đi qua phía bên kia bờ hồ.  Mặt nước cũng không rẽ ra thành lối đi cho bà đi qua.  Nước hồ cũng không đủ cạn để người mẹ có thể lội qua.  Nhưng bà phải đi qua hồ nước này để ti`m đứa con yêu qúi của bà.  Và rồi bà lội xuống nước với y’ định uống cạn hết nước hồ.  Đó là một việc làm không thể tưởng được đối với một người bi`nh thường.  Nhưng với mãnh lực của người mẹ đã mất đứa con yêu qúi nhất trên đời, nên người mẹ đã nghĩ rằng có thể có một phép nhiệm mầu hiện ra giúp bà đạt được nguyện vọng đó.

“Ôi!  Bằng mọi cách tôi sẽ đi kiếm đứa con của tôi!  Người mẹ nói trong tiếng khóc nức nở.  Bà tiếp tục khóc và cặp mắt của bà chi`m sâu trong nước hồ, chúng trở thành hai viên ngọc trai quí giá.  Nhưng nước đã nâng bà lên, tựa như bà đang ngồi trên một đôi cánh.  Và bà đã bay lướt trên sóng nước để tới phía bên kia bờ hồ.  Nơi đó có một ngôi nhà trông có vẻ dị thường, nửa giống như là một ngọn núi với rừng rậm và vách đá, và nửa giống như đã được xây lên như vậy.  Nhưng người mẹ đau khổ đã không thể thấy được căn nhà đó, vi` bà đã khóc đến nỗi hai con mắt bà bị mù.

Người mẹ đau khổ không biết đi đâu tiếp vi` bà đã bị mù, một người đàn bà trong ngôi nhà dị thường đó đi ra hỏi.

“Bà làm thế nào để đến đây? Đây là âm phủ!”

“Nơi đâu tôi có thể kiếm thấy Thần Chết, ông ta đã mang đứa con yêu qúi của tôi đi?"  Người mẹ trả lời.

“Ông ta chưa đến đây! Ai đã giúp bà tới đây?”

“Các vị Chư Thiên đã giúp tôi, họ là những người từ bi hay thương xót người, bà cũng thế phải không! Nơi đâu tôi có thể kiếm thấy đứa con yêu quí của tôi?”

“Tôi không biết, và bà đã không thể thấy! có rất nhiều loài hoa và cây cành khô héo trong đêm nay.  Thần Chết sắp đến đây để trồng lại những cây hoa này.  Chắc bà không biết rằng mỗi một con người sống trên trần gian đều được biểu hiệu bằng một cây hoa ở dưới âm phủ này.  Những cây hoa đó có nhịp đập giống như nhịp đập của trái tim con người trên thế gian.  Cũng giống như những trái tim của những đứa nhỏ đập theo nhịp tim của người mẹ.  Nơi bà đang đứng là vườn trồng hoa của Diêm Vương do Thần Chết cai quản.  Bà sẽ cho tôi cái gi` nếu tôi chỉ cho bà biết bà phải làm gi`.”

“Tôi không có gi` để cho bà, nhưng tôi sẽ đi tới tận cùng thế giới để làm cho bà những gi` bà muốn."  Người mẹ đau khổ nói.

“Nè bà! Tôi không có gi` để làm tại nơi đó.  Nhưng bà có thể cho tôi suối tóc đen tuyền của bà, bà rất quí mái tóc này, và tôi cũng rất thích nó! Tôi sẽ đổi cho bà mái tóc bạc trắng của tôi, như vậy mới là công bằng!”

“Tôi rất hoan hỷ tặng bà.  Bà co`n muốn gi` nữa?” Người mẹ đau khổ đã cho mái tóc đen quí giá của mi`nh để đổi lấy mái tóc bạc của người đàn bà già nua nọ.

Sau đó họ đã đi vào toà nhà của Thần Chết, nơi đó có rất nhiều cây cảnh và hoa cỏ mọc san sát bên nhau.  Họ đã đứng trước những cành hoa lan, hoa dạ hương và hoa mẫu đơn.  Nơi đó có những cây trồng trong nước, co' những cây trồng trên đất.  Một nữa số cây trông tươi tốt, một nửa kia thi` khô héo, bịnh hoạn.  Có những con rắn nước nằm trên những cây đó và có những con cua đen đang dương càng múa vuốt.  Ở đó có nhưng cây thông xanh thắm, co' những cây sồi cằn cổi,...  Họ đang đứng trước những bông hoa thược dược.  Mỗi cây và mỗi loài hoa đều có tên của nó.  Mỗi cây là một đời sống của một con người trên trần gian.  Có những cây lớn trồng trong những chậu nhỏ, nên chúng mọc lên thật cằn cổi, và hầu như có thể  làm bể những chậu nhỏ; ở một nơi khác có những nụ hoa nhỏ mọc trong vùng đất tơi xốp, với chất bồi dưỡng chung quanh nó và những bông hoa đó trông tuyệt đẹp.   Người mẹ đau khổ cúi gập người xuống một cây nhỏ nhất, và nghe bên trong cây nhỏ này tiếng đập của một nhịp tim, và lắng nghe rất nhiều lần, bà biết rằng đây là nhịp tim của đứa con bà.

“Nó đây rồi!” Bà khóc lớn, và bà giang rộng đôi tay ôm ấp cây hoa nghệ  nhỏ bé vào lo`ng.  Một bên của cây này trông khô héo, bịnh hoạn.

“Đừng đụng vào những cánh hoa! Bà hãy ở đây, khi Thần Chết đến – tôi đang chờ ông ta đến - đừng để ông ta kéo mạnh đóa hoa lên, nhưng phải dọa ông ta rằng bà sẽ làm như vậy với những đóa hoa khác.  Ông ta sẽ sợ hãi!  Vi` ông ta có trách nhiệm với Diêm Vương, không ai dám kéo mạnh những đóa hoa trước khi cây mọc lá.”

Ngay lúc đó một làn hơi lạnh ùa vào địa ngục, và người mẹ mù đóan biết rằng Thần Chết đã đến.

“Làm sao bà có thể ti`m đến nơi đây? Làm sao bà có thể đến trước tôi?”

“Tôi là người mẹ.”  Người mẹ đau khổ trả lời.

Thần Chết đưa cánh tay dài về phía bông hoa bé nhỏ, nhưng người mẹ đã dùng đôi tay của mi`nh ôm lấy ông ta, thật chặt.  Bà làm như bà sẽ đụng tới một trong những bông hoa khác.  Thần Chết thổi lên đôi tay của bà.  Bà cảm thấy lạnh buốt, lạnh hơn cả cơn gió lạnh mùa đông và đôi tay của bà thõng xuống như không co`n nghị lực.

“Bà không thể làm gi` để cản tôi!” Thần Chết la lên.

“Nhưng Diêm Vương có thể!” người mẹ đau khổ nói.

“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của Ngài!”  vị Thần Chết nói.  “Tôi là người làm vườn cho Ngài, tôi trồng tất cả những hoa và cây cho Ngài, và trồng nơi vườn ly’ tưởng, trong một khu đất không ai biết; chúng lớn lên như thế nào và chúng như thế nào ở đó tôi không nói cho bà biết.”

“Trả con lại cho tôi!” người mẹ đau khổ khóc và van xin.  Ngay khi đó bà nắm lấy hai bông hoa tuyệt đẹp ngay cạnh bà, trong mỗi tay, bà khóc với Thần Chết, “Tôi sẽ xé nát hai bông hoa này trong nỗi tuyệt vọng của tôi.”

“Không được đụng tới chúng nó!” Thần Chết la lên.  “Bà nói rằng bà quá đau khổ, và bây giờ bà muốn làm người mẹ khác đau khổ.”

“Người mẹ khác!” Người mẹ đau khổ thốt lên đồng thời rời hai bàn tay ra khỏi hai cánh hoa.

“Đúng vậy, tôi đã lấy chúng từ một hồ nước, chúng sáng ngời tươi thắm, tôi biết chúng là của bà.  Hãy trả chúng lại, chúng nó bây giờ tươi thắm hơn lúc trước.  Bây giờ bà hãy nhi`n sâu vào trong.  Tôi sẽ nói tên của hai loài hoa mà bà đã muốn xé nát chúng, và bà sẽ thấy cả một đời sống tương lai – đó là một đời sống tồn tại vĩnh cửu của con người; bà hãy nhi`n coi, vậy mà bà đã muốn làm hư hại và phá hủy chúng.”

Người mẹ nhi`n xuống, và lạ thay bà đã nhi`n được, bà đã có thể thấy được một đóa hoa trở thành một Chư Thiên đang ban phúc cho toàn cầu, chan hoà hạnh phúc, tâm từ bi đang trải rộng cho tất cả mọi loài.  Và bà nhi`n qua đóa hoa kia thi` thấy trở thành một Chư Thiên đang thưởng phạt những kẻ ác xấu, đang đem quả xấu đến cho kẻ  đã tạo nhân xấu trên thế gian.”

“Cả hai đóa hoa đó đều là Chư Thiên, một ban phúc lành đến cho những người hiền lành, một đem tai hoạ đến cho những người xấu ác!” Vị Thần Chết trả lời.

“Đoá hoa nào chỉ cho sự hạnh phúc và đoá hoa nào chỉ cho sự bất hạnh?”  Người mẹ hỏi.

“Điều đó tôi không thể nói được;  nhưng bà biết rằng một đóa hoa là con của bà! Đó là đứa con của bà -- đời sống tương lai của đứa con bà!”

Người mẹ la lên trong niềm sợ hãi. “Một trong chúng nó là con của tôi? Hãy nói cho tôi biết! Hãy nuôi dưỡng nó, nó ngây thơ vô tội, hãy gi`n giữ nó giúp nó tránh xa tất cả cảnh nghèo khổ!  Hay hơn hết là Ngài đem nó đi! Hãy đem nó đến địa đàng của Diêm Vương! và hãy quên đi những giọt nước mắt của tôi, hãy quên đi những lời than khóc của tôi, và quên đi tất cả những gi` tôi đã làm!"

"Tôi không hiểu bà muốn gi`!" vị Thần Chết nói.  "Bà muốn mang con bà về, hay bà để tôi đem nó đi, đi đến một nơi mà bà không được biết!"

Người mẹ chắp tay lại qùy xuống và cầu nguyện rằng: "Hỡi Diêm Vương, hãy nghe lời cầu khẩn của người mẹ, tôi cầu nguyện rằng, hãy làm điều gi` tốt nhất cho con tôi! Ngài có nghe tôi chăng, Ngài có nghe tôi chăng!."

Và người mẹ gập mi`nh lạy sâu xuống trong khi vị Thần Chết bồng đứa con yêu qúi của bà đi vào nơi vô định.

“Lo`ng mẹ bao la như biển thái bi`nh giạt dào.

Ti`nh mẹ tha thiết như gio`ng suối hiền ngọt ngào.

Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều ri` rào

Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu……”


Ngày 30 tháng 7 năm 2005

Minh Hạnh phóng tác theo truyện

Story Of A Mother –A Fairy Tale

Tác Giả:  Hans Christian Andersen

No comments:

Post a Comment