Friday, December 9, 2022

Nợ Anh Lời Xin Lỗi.

 Nợ Anh Lời Xin Lỗi.

Minh Hạnh, Baton Rouge, ngày 9 tháng 12, 2022

Chuyện xảy ra cách đây rất lâu nhưng tôi vẫn còn  giữ mãi trong tâm cho đến tận ngày nay. Tôi còn nhớ  năm 1964  khi đang học lớp đệ ngũ trường Lê Bảo Tịnh, đường Trương Minh Giảng, Sàigòn. Năm đó chiến tranh đang lan tràn các nơi đầu vĩ tuyến. Tôi với tuổi đời  mới chừng 15 nên chưa biết yêu đương hẹn hò gì. Nhưng tôi lại rất thích viết văn, thích làm thơ và viết truyện, lúc đó tôi đã tập viết truyện ngắn những câu chuyện trẻ thơ. Do vậy khi  ban giám đốc của trường kêu gọi học sinh của trường tham gia chương trình "lá thư em gái hậu phương gửi các anh ngoài tiền tuyến", tôi cũng được tham gia.

Những tưởng viết thư để mà viết cho vui, ai dè những lời lẽ của cô bé 15 tuổi thích mộng mơ đã làm say đắm anh chiến sĩ ngoài tiền tuyến. Mới nhận được lá thư đầu, mà lại thật hi hữu trúng ngay người anh của một cô  học cùng lớp, anh Trung Sĩ Nguyễn Thành Nam thuộc binh chủng Thủy Quân Lục Chiến  đóng quân tại Quảng Trị, nhân dịp được phép về nhà nên đã nhờ cô em gái đưa đến trường xin phép được gặp mặt em gái hậu phương.

Tôi và cô bạn học cùng lớp không thân chỉ biết nhau mà thôi, tôi  ngồi bàn đầu lớp  còn cô ngồi bàn cuối lớp nên không có dịp nói chuyện với nhau.

Sau khi nghe cô bạn nói anh của cô nhận được thư của tôi gửi khi đóng quân ở Quảng Trị, được về phép đã đến gặp tôi. Tôi bối rối khi gặp anh, khi viết thư thì lời lẽ trôi chảy lưu loát nhưng khi đối diện với anh, tôi chợt đơ người, ngượng ngùng không biết nói gì.

Sau lần đầu tiên gặp gỡ đó, tôi với cái tuổi "Ăn chưa no, lo chưa tới" tuổi vô tư, không biết suy nghĩ hay lo lắng gì. Tiếp tục vô tư viết thư cho anh khi anh ra ngoài tiền tuyến mà không nghĩ tới chuyện gì sẽ đến cho ngày mai. 

Cho đến năm lên lớp đệ tứ, một lần về phép  anh đón tôi tan trường và nói sẽ xin phép ba mẹ  để hỏi cưới tôi. 

"Mèn ơi", tôi muốn té xỉu, khi nghe đến hai chữ hỏi cưới về làm vợ anh, chúng tôi chưa một lần đi chơi riêng hay hẹn hò dạo phố với nhau, ngoại trừ chỉ thư từ qua lại mà thôi .  Năm đó tôi đang học thi ráo riết cho xong bằng trung học, có viết thư  chỉ để vui mà thôi, chứ "ăn còn chưa biết no, mà lo thì lo chưa tới" thì nghĩ gì đến chuyện yêu đương, mà tôi đâu có yêu anh để  về làm vợ anh, nên tôi từ chối không cho anh đến nhà gặp ba mẹ tôi, và sau đó tôi cũng ngưng không trả lời thư anh vì bận học thi trung học. Và không hiểu tại sao em gái anh cũng không đến lớp học nữa.  Từ đó chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc của nhau.

Đó là một buổi chiều tháng Tư cuối năm lớp đệ tứ. Sau giờ tan học tôi về nhà. Vừa bước vào nhà thì thấy mẹ tôi đang tiếp một anh quân nhân, nhìn thoáng qua tôi tưởng là anh, tôi bối rối chào. Mẹ tôi nói:

- Con à, con có quen người nào tên Nam, trung sĩ TQLC không?  anh này là bạn của người trung sĩ tên Nam.

Người quân nhân này thấy tôi bối rối chắc là không nhớ câu chuyện "lá thư em gái hậu phương gửi các anh ngoài tiền tuyến".

Anh nói: " Chào cô, tôi và trung sĩ Nam là bạn đồng đội rất thân với nhau. Trung sĩ Nam thường kể về cô về những bức thư của em gái hậu phương cho tôi nghe. Hiện giờ trung sĩ bị thương rất nặng đang nằm tại bệnh viện Cộng Hòa. Anh nói với tôi muốn được gặp cô một lần. Tôi xin đưa cô đến bệnh viện thăm anh ấy.

Tôi ngơ ngác và không biết suy nghĩ gì nữa, một phút sau tôi lắc đầu và nói: "Tôi không đi." 

Rồi tôi bỏ vô phòng đóng cửa lại, để mặc anh quân nhân cho mẹ tôi tiếp. Một lúc sau dường như anh chàng quân nhân về rồi, mẹ tôi gõ cửa gọi tôi ra hỏi chuyện. Lúc đó tôi mới kể câu chuyện trong lớp tôi có tham gia chương trình viết thư cho các chiến sĩ ngoài tiền tuyến và anh trung sĩ Nam đã nhận được thư tôi rồi quen nhau, nhưng không phải người yêu của nhau, bây giờ anh bị thương tôi đâu thể đi thăm được, mà thăm với danh nghĩa gì để thăm.  Mẹ tôi đồng ý không đi thăm là đúng, bởi vì không là gì của nhau thì không nên đi thăm.

Chừng một tháng sau đó, anh quân nhân bạn anh lại đến nhà, nhưng lần này không gặp tôi vì tôi chưa đi học về, anh quân nhân đó nhờ mẹ tôi đưa lại cho tôi một xấp thư mà tôi đã viết và cho biết là xấp thư được tìm thấy trong balo của trung sĩ Nam và nghĩ rằng đó là của tôi nên anh nhờ mẹ tôi giao lại cho tôi. Anh còn nói rằng:

Anh Nam yêu tôi tha thiết và muốn kết hôn với tôi nhưng bị tôi từ chối nên anh thất tình, khi ra trận anh luôn xung phong đi đầu, dường như anh rất đau khổ và  anh đã bị thương nằm tại bệnh viện Cộng Hòa, anh muốn gặp tôi nhưng tôi không đến thì vài ngày sau anh ra đi mãi mãi.

Khi học về tôi nghe mẹ kể mà lòng ray rứt. Trong vô minh, chẳng thể biết được rằng mải mê chạy theo những vui thích của mình và thêm sự ngây thơ của tuổi 15, tuổi dại khờ chỉ biết vui mà không nghĩ tới sự vô tình của mình đã gây tổn thương đến những người khác. 

Vẫn biết, nhân sinh như mộng,  anh ra đi, để lại trong tôi một niềm hối hận ray rứt, vẫn biết chuyện tình cảm không phải lỗi do tôi hay lỗi do anh, nhưng vì tuổi quá nhỏ, còn dại khờ chưa biết yêu mà viết thư chỉ do sự thích viết,  những tưởng lời an ủi của em gái hậu phương giúp các anh nơi tiền tuyến ấm lòng mà vững tâm chiến đấu giữ cho hậu phương được yên bình, đâu ngờ lại gây ra sự tổn thương cho anh.

Mượn lời  câu chuyện tôi kể đây, như một lời xin lỗi đến anh, người tôi đã vô tình gây tổn thương./.


No comments:

Post a Comment