Wednesday, March 15, 2023

Câu chuyện buồn

 Câu chuyện buồn.

Minh Hạnh, Baton Rouge ngày 15 tháng 3, 2023

Chị tốt nghiệp trường Điều Dưỡng Cơ Đốc, một bệnh viện Cơ Đốc tọa lạc tại ngã tư Phú Nhuận, chị là một người bạn mà tôi kính trọng như một người chị, nên tôi gọi là "Chị tôi". Chồng chị là bác sĩ quân y VNCH.

Tôi gặp chị trong một buổi họp mặt của một nhóm bạn thân trong thành phố vào một buổi tối cuối tuần của tháng Tư năm 1985. Có lẻ, do mãnh lực duyên quá khứ nên khi chúng tôi vừa gặp nhau đã trở nên thân thiết và chúng tôi kết nghĩa chị em, chị lớn hơn tôi 3 tuổi. Chị rất đẹp, lời nói dịu dàng như vuốt ve an ủi người đối diện.

Chị kể tôi nghe về cuộc đời của chị.

Anh chị cùng 4 người con vượt biên đến Mỹ năm 1980, khi ở Việt Nam anh đã là bác sĩ trong quân đội VNCH, do đó, thời gian đầu ở Mỹ anh phải học và training  để thi lấy bằng hành nghề bác sĩ , trong thời gian anh đi học chị đã phải bương chải làm việc vất vả để nuôi con và giúp anh ổn định trong việc học. Sau những năm thực tập thì anh tốt nghiệp và được bổ nhiệm làm việc tại nhà thương chính phủ của tiểu bang.

Và từ lần gặp mặt đầu tiên, hai gia đình chúng tôi trở lên thân thiết, chúng tôi xem nhau như chị em, thường xuyên qua lại giúp đỡ nhau những khi cần thiết. 

Đến năm 1990 chương trình tị nạn cho những tù nhân cộng sản được qua Mỹ định cư thì trong số đó có gia đình các em của chị cũng qua Mỹ, vợ chồng tôi và anh chị cùng nhau đến thăm hỏi và giúp đỡ những người mới qua, những ai bịnh anh thường giúp đỡ cố vấn và cho thuốc để chữa bệnh.

Gia đình các em của chị cũng thuộc phương diện HO, được qua Mỹ và ở trong cùng thành phố, gần nhà chị để tới lui quây quần bên nhau  rất là hạnh phúc. Vì là chị lớn trong gia đình  và, qua Mỹ trước nên cuộc sống của anh chị khá giả, do đó, anh chị luôn lo tròn trách nhiệm giúp đỡ những người em của mình qua sau có cuộc sống về tài chánh hạn hẹp.

Năm 2005 anh phát hiện bị ung thư gan, chị vô cùng lo lắng, ai chỉ thuốc gì, cây lá gì uống trị được bệnh ung thư, chị đều kiếm mua hoặc xin về sắc cho anh uống, anh cầm cự được 5 năm thì mất. Từ ngày anh mất chị lại tảo tần mở tiệm ăn  để nuôi đàn con 4 đứa học thành tài và giúp những người em đang sống trong cảnh thiếu thốn, đôi vai đã nặng trĩu gánh 4 đứa con giờ lại thêm gia đình mấy người em nên hai vai chị càng nặng hơn.

Thời gian trôi qua 10 năm sau ngày anh mất, giờ các con đã lớn và trưởng thành, 4 đứa con đã lập gia đình và ở những thành phố của các tiểu bang rất xa nơi chị ở, và chị chọn ở lại sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang ở thành phố vì là nơi có ngôi mộ của anh được chôn cất nơi đây, chị muốn ở lại đây để tiện việc săn sóc mộ anh, cũng may tuy các con ở xa nhưng gia đình các em chị vẫn ở quây quần trong thành phố này, chị em sống mỗi người một nhà nhưng họ vẫn quấn quít bên nhau mỗi khi cần sự giúp đỡ.

Giờ chị đã khá lớn tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp tuy tóc đã nhuộm muối tiêu, sức khỏe chị khá ổn định, ít bị ốm vặt, do vậy chị sống rất tự tin, vui vẻ và yêu đời. Chị thường theo các em đến chùa làm công quả, gần như là một người leader của nhóm làm công quả bếp núc cho chùa, một tay xốc vác tất cả mọi chuyện, việc gì có chị nhúng tay vào thì hầu như được hoàn tất rất mỹ mãn. Cuộc đời của chị bây giờ có thể nói ông trời đã đãi ngộ chị rất nhiều, tuy anh mất sớm, nhưng cuộc sống của chị giờ sống trong giàu sang sung sướng vì các con đã trưởng thành, chúng chu cấp cho chị đầy đủ, chị không lo thiếu thốn như ngày anh còn đi học và các con thì còn nhỏ.

Nhưng tạo hóa đã tạo ra, mỗi  một ngưởi, mỗi một sinh linh đều có nghiệp riêng của mình mang theo từ những kiếp quá khứ. Và theo định lý Vô Thường, có sinh thì có bệnh, có tử, có chết. Và chuyện đó đã đến với chị một cách bất ngờ, những người thân, những người quen biết chị, trong đó có vợ chồng tôi, đã vô cùng xửng sốt khi nghe tin chị chết, không một ai ngờ, có người mới nói chuyện điện thoại với chị ngày hôm trước hôm sau đã nghe tin chị chết.

Vợ chồng chúng tôi nghe tin chị chết và biết được chuyện gì đã xảy ra khi chị chết, chúng tôi bàng hoàng và tiếc cho chị mà đáng lý có thể tránh được.

Đó là, vào mùa đông có nhiều bệnh cảm cúm lây lan. Căn bệnh cúm đã dính vào người chị cùng với một người em gái. Chị thì khỏe mạnh nên bệnh của chị triệu chứng nhẹ hơn người em. Hai chị em cùng nhau đi gặp bác sĩ, nhưng chỉ một mình chị vào gặp bác sĩ để khai bệnh, còn người em thì ngồi ngoài xe chờ. Ông bác sĩ sau khi khám bệnh cho chị đã kê toa thuốc kháng sinh Tamiflu để diệt trừ bệnh cúm.

Rời phòng bác sĩ, hai chị em đến tiệm thuốc tây mua thuốc theo toa bác sĩ đã kê, rồi chị chia số thuốc kháng sinh đó làm hai, số thuốc được bác sĩ kê toa khoảng 7 viên uống trong vòng 7 ngày thì hết bệnh, chị một nửa và người em một nửa.

Về đến nhà, chị để nửa số thuốc kháng sinh đó ở bàn ăn, và không uống viên nào. Còn người em về nhà mình thì uống mấy viên thuốc chị đã đưa trong 2 ngày thì cơn bệnh giảm đi nhiều. Mọi người thân thấy chị có đi bác sĩ thì yên trí chị sẽ khỏi bệnh, nhưng thật không ai ngờ là chị không uống viên thuốc nào, nên cơn bệnh trở nặng và hai ngày sau khi  đi bác sĩ chị đã qua đời lặng lẽ  trong căn nhà  sống một  mình mà không  ai hay biết.

Chị đã quá tự tin vào sức khỏe của mình, đã trải qua nhiều lần bị cảm cúm đều qua khỏi mà không cần uống thuốc, cho nên lần này chị cũng nghĩ mình sẽ qua khỏi và không cần uống thuốc, mà để dành thuốc đó cho người em gái của chị.

Một điều làm tôi xót xa, chị là một y tá, một nữ điều dưỡng, và chồng chị đã từng là bác sĩ chữa bệnh biết bao nhiêu người mà chị lại không hiểu về thuốc men và các căn bệnh, chị đã coi thường và nghĩ rằng mình sẽ không bị cơn bệnh quật ngã, mà không cần uống thuốc.

Phải chăng, đó là cái nghiệp buộc chị phải ra đi như thế, trong khi kiến thức về chuyên môn của Tây học chị đã học và thực nghiệm khi còn làm nữ điều dưỡng sao chị lại không theo, để rồi phải ra đi bất ngờ` trong lặng lẽ  mà đối với  một người có kiến thức như chị thì khó có  thể nào xảy ra. Đó là điều làm tôi vô cùng tiếc thương cho chị, một người chị mà tôi luôn kính trọng. 

Mong rằng hương hồn chị được về  yên nghỉ bên anh!


No comments:

Post a Comment